Vào một cí ngày mát mẻ đẹp trời, chúng mình đi uống cafe, anh nhìn em tình củm, ghé tai thủ thỉ rằng..."Anh yêu em"...Đang mải mê suy nghĩ về cí gì thì bây giờ em cũng không nhớ nữa nhưng có lẽ bị cắt đứt dòng suy nghĩ em quay sang trợn mắt "không yêu em thì còn yêu ai nữa, vớ vẩn có thế mà cũng phải nói". Anh cười có lẽ quen với cái tật chanh chua của em rồi.
- Anh bảo anh không thích ăn chanh nhưng sao em cứ nặn chanh cho anh ăn nhỉ. Anh bảo là sao em không lấy đường ra dụ kiến mà cứ lấy chanh ra nặn vào người nó vậy.
- Anh bảo chỉ có cãi nhau với em thì mới có thể dạy dỗ em được chứ đang yên đang lành mà nhắc nhở em thì em sẽ...."em biết rồi, em nhớ rồi, lần sau em sẽ sửa" và anh lại chẳng còn gì để nói nhưng... anh chẳng thấy cí lần sau sửa chữa của em đâu cả. Haizzz khổ thân anh.
- Anh bảo em "lì vô địch" em cãi là tại anh không biết đấy chứ có nhiều người còn lì hơn em. Em bắt anh phải cải chính lại là em không đến nỗi lì lắm, chỉ hơi lì thôi. Em cười mãn nguyện.
- Anh bảo nhiều lúc anh đúng mà anh cũng phải nhận là anh sai, em cười hí hí bảo là anh cứ nói quá "tại anh nhường em đấy chứ"
- Anh bảo là "Anh nói nhỏ nghe này, anh bực mình rồi đấy" ---ơ thế là em phải xin lỗi anh á. Đến ngay cả chuyện bực mình anh cũng chẳng hét lên giống như em. Anh vẫn rất nhẹ nhàng, nhiều khi em thắc măc hay là anh bị viêm họng, không thể nói to được nhỉ
...và còn nhiều điều anh bảo lắm...nhưng dù sao đi nữa thì ..."anh vẫn yêu em"...
"Anh là miếng mỡ không quá béo, không quá thơm nhưng đủ để cho một con mèo ham ăn như em rình rập" ---và hè hè em có một lời khuyên dành cho anh là anh nên đề phòng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cam on em iu! the em co yeu anh ko! chutttt!
Trả lờiXóa