Thứ Tư, 29 tháng 7, 2009

Một ngày chán phèo

Một ngày chán đời kinh khủng, chẳng có hứng thú làm việc, chẳng thích nghe nhạc, về nhà cũng chẳng muốn động chân động tay vào việc gì hết haizzzz nằm phè ra coi phim, phim cũng chẳng hay....
Ước gì .....

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2009

Anh...

Vào một cí ngày mát mẻ đẹp trời, chúng mình đi uống cafe, anh nhìn em tình củm, ghé tai thủ thỉ rằng..."Anh yêu em"...Đang mải mê suy nghĩ về cí gì thì bây giờ em cũng không nhớ nữa nhưng có lẽ bị cắt đứt dòng suy nghĩ em quay sang trợn mắt "không yêu em thì còn yêu ai nữa, vớ vẩn có thế mà cũng phải nói". Anh cười có lẽ quen với cái tật chanh chua của em rồi.
- Anh bảo anh không thích ăn chanh nhưng sao em cứ nặn chanh cho anh ăn nhỉ. Anh bảo là sao em không lấy đường ra dụ kiến mà cứ lấy chanh ra nặn vào người nó vậy.
- Anh bảo chỉ có cãi nhau với em thì mới có thể dạy dỗ em được chứ đang yên đang lành mà nhắc nhở em thì em sẽ...."em biết rồi, em nhớ rồi, lần sau em sẽ sửa" và anh lại chẳng còn gì để nói nhưng... anh chẳng thấy cí lần sau sửa chữa của em đâu cả. Haizzz khổ thân anh.
- Anh bảo em "lì vô địch" em cãi là tại anh không biết đấy chứ có nhiều người còn lì hơn em. Em bắt anh phải cải chính lại là em không đến nỗi lì lắm, chỉ hơi lì thôi. Em cười mãn nguyện.
- Anh bảo nhiều lúc anh đúng mà anh cũng phải nhận là anh sai, em cười hí hí bảo là anh cứ nói quá "tại anh nhường em đấy chứ"
-
Anh bảo là "Anh nói nhỏ nghe này, anh bực mình rồi đấy" ---ơ thế là em phải xin lỗi anh á. Đến ngay cả chuyện bực mình anh cũng chẳng hét lên giống như em. Anh vẫn rất nhẹ nhàng, nhiều khi em thắc măc hay là anh bị viêm họng, không thể nói to được nhỉ
...và còn nhiều điều anh bảo lắm...nhưng dù sao đi nữa thì ..."anh vẫn yêu em"...

"Anh là miếng mỡ không quá béo, không quá thơm nhưng đủ để cho một con mèo ham ăn như em rình rập" ---và hè hè em có một lời khuyên dành cho anh là anh nên đề phòng.



Thứ Tư, 1 tháng 7, 2009


Chuyển nhà mới!
Nhà cũ cũng chẳng giàu có gì, lèo tèo vài bài viết linh tinh, nhưng người ta chuyển thì mình cũng phải chuyển,chứ đất quy hoạch rồi không chuyển thì mất nhà haizzz khổ nỗi chẳng biết mô tê gì hết, nhờ em Hạnh "siêu nhân" làm từ đầu đến cuối, sau một hồi cứ Hạnh ơi của chị sao nó thế này, cái ấy của chị sao nó thế kia thì cuối cùng cũng xong. Viết một bài văn tả em Hạnh để bày tỏ lòng cảm ơn chân thành nhất
Em Hạnh
Em Hạnh dài 1m63, rộng ước chừng khoảng 50cm Dáng người cao cao, gầy gầy, sáng nào cũng lừ đừ như cái tàu điện ngầm lao vào tòa soạn lúc 10g. gầy gầy nhưng được cái rất khỏe, vì thế em có biệt danh là siêu nhân gao,buổi trưa em có thể không ăn không ngủ và đêm thì 1h vẫn thấy online sáng chóe. Mang tiếng là khỏe nhưng siêu nhân lại mang một cí ba lô bé tí tẹo chẳng biết có đựng được đao kiếm gì không, nhưng chắc là ko vì có cây kiếm nào mà lại ngắn như thế, với lại chắc là như thế để chạy cho nó nhanh. Nhìn bề ngoài thì rất hiền lành nhưng mà lâu lâu thấy túm tóc em Cò đánh bùm bụp, nhìn vậy chứ nhiều khi không phải vậy.
Bài văn tả em Hạnh đến đây xin hết.
Chú thích hình: Hạnh thứ tư (từ trái qua phải)