Tự mình đang tách mình dần ra khỏi cái tập thể mà mình đã rất vui và hạnh phúc, có cần thiết và có đáng phải như vậy không thì mình cũng không biết nhưng dù sao thì ở một mình cũng thoải mái và dễ chịu hơn nếu phải đi chung. Dù đã biết là phải coi như là không tồn tại nhưng dù sao thì cũng thấy gai gai trong mắt. Mình cũng chỉ là người bình thường, sức chịu đựng cũng có giới hạn thôi chứ không thể nào coi như không có gì như mọi người nói. Nếu dễ dàng được như thế thì tốt biết mấy.
Ngày xưa có những cái nếu mình nghĩ không có thì mình sẽ chết: ví dụ như tắm xong không có bông ngoáy tai thì...chết, đi ra ngoài đường mà không đeo mắt kính thì sẽ...chết, ăn xong mà phải rửa chén liền ...chết, sáng chủ nhật mà phải dậy từ 6h ...chết, 1 tuần mà không uống cafe...chết, ngủ mà không có gối ôm...chết....và còn rất nhiều những thứ linh tinh nữa mà mình cho rằng nếu không có thì mình sẽ chết. Hé hé nhưng mà tưởng là như thế nhưng không phải ...vẫn phải sống và vẫn phải cười nhăn răng ra đấy chứ. Thế mà thằng bạn còn hỏi là "sao dạo này tao thấy mày ít cười" - trả lời "Người đẹp nên phải lạnh lùng" - thằng bạn sốc và hứa sẽ không hỏi thêm bất kỳ một câu hỏi nào hết.
Chảnh hết sức.
Thứ Năm, 9 tháng 10, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
em cung soc!!!
Trả lờiXóaCau cu nhu vay hoai, to buon lam day!
Trả lờiXóa