Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2008

Entry for October 20, 2008




Cháu tớ đấy!
Nó gần 2 tuổi, quậy phá, lì lợm. bắng nhắng và hay bị mẹ ròm nó cảnh báo là "Đừng thân thiết quá với dì Linh con ạ, toàn những trò kinh dị không à". mà khổ nỗi lâu lâu chán ông, chán bà, chán bố, chán mẹ, nó lại cứ ôm chặt lấy tớ. Mà tớ toàn dạy nó điều hay lẽ phải thôi chứ có chỉ nó chơi trò gì kinh dị đâu mà chị tớ nỡ nói thế hả trời. Sở thích của 2 mẹ con nhà ròm là mẹ đè lên con khỉ to của tớ, con đè lên con khỉ nhỏ của bạn tớ, nằm dạng chân ra xem ti vi, mẹ mải mê xem, con tè ra nệm của dì thế là vợ chồng lại quýnh quáng lên, thấm nước, chĩa quạt cho nó khô vì sợ thấy khuôn mặt hình viên đạn của dì nó. Buổi sáng sở thích của nó là vào phòng tớ gạt phăng những thứ ở trên xuống dưới. Lâu lâu đang ngủ thì nguyên chồng đĩa hoặc chồng sách báo rơi trúng mặt. Tức mình tỉnh dậy thì nó đang hoa chân múa tay nói một tràng "ò é í ú ị ọ ẹ ụ ị " - tớ tạm dịch là "Cháu không cố tình đâu, mẹ cháu đủn tay cháu đấy dì linh ạ" và nhìn cái vẻ mặt ngay thơ vô số tội của nó thì dì cháu tớ lại tí tửng bế nhau xuống nhà để cho nó đi học. Tớ thích trẻ con nên cũng muốn có một thằng ku như nó nhưng bây giờ thì tớ nuôi không nổi thôi đợi vài năm nữa nhá...1 thằng ku...khà khà.

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2008

Entry for October 10, 2008

Tự mình đang tách mình dần ra khỏi cái tập thể mà mình đã rất vui và hạnh phúc, có cần thiết và có đáng phải như vậy không thì mình cũng không biết nhưng dù sao thì ở một mình cũng thoải mái và dễ chịu hơn nếu phải đi chung. Dù đã biết là phải coi như là không tồn tại nhưng dù sao thì cũng thấy gai gai trong mắt. Mình cũng chỉ là người bình thường, sức chịu đựng cũng có giới hạn thôi chứ không thể nào coi như không có gì như mọi người nói. Nếu dễ dàng được như thế thì tốt biết mấy.
Ngày xưa có những cái nếu mình nghĩ không có thì mình sẽ chết: ví dụ như tắm xong không có bông ngoáy tai thì...chết, đi ra ngoài đường mà không đeo mắt kính thì sẽ...chết, ăn xong mà phải rửa chén liền ...chết, sáng chủ nhật mà phải dậy từ 6h ...chết, 1 tuần mà không uống cafe...chết, ngủ mà không có gối ôm...chết....và còn rất nhiều những thứ linh tinh nữa mà mình cho rằng nếu không có thì mình sẽ chết. Hé hé nhưng mà tưởng là như thế nhưng không phải ...vẫn phải sống và vẫn phải cười nhăn răng ra đấy chứ. Thế mà thằng bạn còn hỏi là "sao dạo này tao thấy mày ít cười" - trả lời "Người đẹp nên phải lạnh lùng" - thằng bạn sốc và hứa sẽ không hỏi thêm bất kỳ một câu hỏi nào hết.
Chảnh hết sức.

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2008

Entry for October 08, 2008

L ta buồn bực
Mai phải đi làm
Liền kiếm cớ luôn rằng cái đuôi tôi ốm
N mới be toáng lên
Chị chữa cho em khỏi liền
Nhưng muốn cho nhanh thì cắt đuôi là khỏi hết
Cắt đuôi ấy ấy chết
Em xin đi làm ngay thôi
Cắt đuôi ấy ấy chết
Em xin đi làm ngay thôi

Hic hic muốn nghỉ một thời gian .......