Đi lên núi chơi, dạo lòng vòng trong cái lúc mà trời vừa mưa vừa nắng .... bất chợt thấy một cái gì đó nhiều màu sắc trên bầu trời...la làng lên "aaaaaaaaaaaaaa ....cầu vồng" đập Tr lùn tới tấp:
"Đưa máy chụp hình đây, nhanh lên"
Tr lùn : "Bà nghĩ seo mà trời mưa kêu tôi mang máy chụp hình vậy".
"Ối giời ơi, đẹp thế này mà ko có máy à, thì bả cũng phải cho nó vào bọc rồi mang đi theo chứ" -Tôi trừng mắt nhìn nó, chút xíu là nhảy vào ăn tươi nuốt sống nó rồi. Phùng mang trợn mắt lên tôi nói
" Thôi đưa điện thoại đây, chụp đỡ cũng được"
" Có mang điện thoại theo đâu mà chụp" - Đến nước này thì tôi không thể nhịn được nữa rồi, phải kiềm chế lắm tôi mới không chụp lấy nó và quẳng xuống núi. Nó quay phắt lại nhìn tôi nói
" Sao bà không lấy máy của bà mà chụp"
Tôi gào lên" Không mang theo"
Hớ hớ "thế mà bà bắt tôi mang à" - May mà tôi không bị nó đánh lại.
Thế là đành ngậm ngùi nhìn một cái cầu vồng rưỡi rực rỡ trên bầu trời. Tại sao là một cái cầu vồng rưỡi vì cái thứ 2 bị khuyết mất một góc ...Cầu vồng khuyết... Cũng như trong tôi đang bị khuyết một góc ....rất lớn về ..... lòng tin. Bây giờ thì chỉ biết tin mình mà thôi.
" Giờ đây tôi lặng im nhìn anh xa rời tôi, chia đôi cầu vồng ngày xưa...Đã xa rồi ..." - Cầu vồng khuyết - Tuấn Hưng.