Thứ Hai, 18 tháng 2, 2008

Entry for February 19, 2008




Có những việc không nói ra được cứ giữ mãi ở trong lòng. Tại sao cứ phải suy nghĩ hoài, cứ nhớ đến và cứ chạy theo. Có một sức mạnh vô hình nào đó khiến cho mình trở nên mù quáng. Biết là không còn gì nữa nhưng .... "làm sao khiến được lòng phải cố wên, làm sao bắt đựơc tình phải chết đi, làm sao dối được lòng chẳng nhớ chi, làm sao sống trong cuộc đời thiếu vắng em...." -> Lời một bài hát. .................. "Khi em ra đi trái đất thôi không còn quay nữa, đời anh như thiếu vắng nụ cười, khi em ra đi vì sao đêm lẻ loi biển xanh sẽ cạn khô"
Tôi quen em đã bao lâu rồi nhỉ, ....uhm 6 năm, một khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ cho tôi biết khổ đau và nước mắt. Hình như chưa một lần tôi có được một niềm hạnh phúc trọn vẹn bên em, lúc nào cũng có một hình bóng hiện hữu giữa em và tôi. Kéo em ra khỏi tôi.... để rồi tôi chỉ biết đứng nhìn trong tuyệt vọng. Với tôi em là một lỗi lầm nhưng nếu thời gian có quay trở lại thì tôi vẫn muốn mình mắc phải. Tôi không hề hối hận bởi vì tôi đã có khoảng thời gian thật sự hạnh phúc bên em. Cám ơn em vì em đã là bạn của tôi. Để rồi khi tim tôi không còn chịu đựng được nữa tôi quyết định rời xa em ...vĩnh viễn.... thì em lại trở về bên tôi........Tôi không đủ can đảm để quay lại nữa rồi....Tôi nhìn em đi theo con đường cũ mà lòng dau nhói nhưng tôi không thể cùng em đi trên một con đường nữa.... Có thể là tôi tàn nhẫn, tôi có lỗi khi đã bỏ em như vậy quá nhưng ....tôi sẽ không xin lỗi em ...........Mãi mãi em là một phần của trái tim tôi.